Một Lần Nữa Anh Lại Được Yêu Em
Phan_10
Không thể dựa vào tình cảm trong quá khứ được, Lãnh Phong hiểu, chỉ còn cách tạo dựng tương lai, anh và em sẽ có tương lai hạnh phúc.
Đã lâu rồi, Vũ Duy không tới căn biệt thự này nữa.
Phải nói là từ lúc Lâm Ngạo Tuyết chết, anh không bao giờ trở về đây nữa. Căn nhà này chỉ còn người giúp việc đến quét dọn hàng ngày, vì vậy mọi thứ ở đây vẫn ngăn nắp, sạch sẽ.
Gã lặng lẽ uống rượu, bao nhiêu năm nay đó vẫn là thứ giải sầu của gã.
Mưa lặng lẽ rơi rơi, yêu và hận, gã quả đã nếm đủ cảm giác này rồi. Nhận được tin cô còn sống, hơn nữa lại là sống rất tốt, hắn có cảm giác như thế nào nhỉ? Không rõ nữa, đầu tiên là vui mừng hoan hỉ, tiếp theo là phẫn nộ, biết tin hai người đó lại chuẩn bị kết hôn lần nữa, là ghen tức lồng lộn.
Những tư vị cô mang lại cho gã, chẳng lẽ không đủ để hành hạ gã sao. Cô không hiểu rằng gã yêu cô như thế nào sao? Gã chỉ muốn mang cô trở lại bên mình, dù cho có cách nào xấu xa, đê tiện bị cô khinh ghét, chửi bới coi thường cũng mặc kệ miễn cho cô ở bên gã.
Trời sinh Lâm Ngạo Tuyết có một tinh thần lạc quan không bao giờ hết. Mới đêm hôm qua cô còn đau đớn mà rơi những giọt nước mắt, sáng nay lại có tinh thần hưng phấn như vậy. Cô cũng giống thời tiết kia, sau cơn mưa trời lại sáng. Tinh thần lạc quan này ngay cả trong những thời gian đau khổ nhất không nhạt phai, cô luôn cho rằng,đau khổ sẽ qua đi và cô sẽ tìm được hạnh phúc mới.
Trở dậy, trời đã tạnh hẳn,nắng sớm nhẹ nhàng, tinh khôi, khung cảnh sau trận mưa cũng trở nên trong xanh hơn rất nhiều. Hít một hơi thật dài, cô quyết định sẽ thật vui vẻ mà sống, không thể lúc nào cũng ủ rũ được. Quá khứ hãy để nó là những gì của ngày hôm qua, phải sống cho hiện tại và hướng tới tương lai.
Hôm nay là ngày đầu tiên đưa hai bảo bối tới trường học, không thể sơ suất được. Vào bếp, cô định làm vài món ăn cho tụi trẻ cùng Phong. Hôm qua anh thức khuya, hôm nay cô muốn tẩm bổ cho mọi người một chút. Sau một đêm Ngạo Tuyết cũng đã thông suốt rồi. Cô và anh sẽ kết hôn thì cũng phải tạo cho Alex cùng Emily không khí hòa thuận êm ấm của gia đình.
Trong cuộc sống đôi khi người ta không hẳn yêu là vẫn lấy nhau, vẫn hạnh phúc đó thôi. Cô có thể làm như vậy. Đôi khi thay đổi suy nghĩ một chút còn tốt hơn là cứ khư khư ôm lấy quá khứ.
Cô đã học buông tay khi cần thiết, không để cho bản thân mình bị tổn thương nặng nề, những thứ không thể của mình thì không hy vọng quá nhiều. Con người ta đôi khi phải học cách không để mình bị tổn thương. Cái gì cần dứt khoát thì phải dứt khoát, cần lạnh lùng thì phải lạnh lùng.
Lãnh Phong vào bếp, hình ảnh Ngạo Tuyết mặc tạp dề, trông cô vẫn như trước kia có dáng dấp của hiền thê lành mẫu. Vẫn như vậy không hề thay đổi, nếu không phải đã có hai đứa con anh vẫn tưởng họ vẫn hạnh phúc vẫn như 5 năm trước không có gì thay đổi.
“ Phong, anh dậy sớm vậy?”
Lãnh Phong có chút thất thần trố mắt nhìn cô, cô đã gọi anh là Phong….. Giọng nói vẫn vậy, vẫn rất nhu tình ấm áp.
“ Phong, anh sao vậy” cô tinh nghịch hỏi. Cô thừa biết anh đang ngạc nhiên.”
“ Tuyết……”
“ Dù sao sau này chúng ta cũng là vợ chồng rồi, phải đối tốt với nhau, tạo một gia đình hòa thuận cho hai nhóc chứ, đúng không?”
“ Chỉ là vì thế thôi sao?”
Cô mỉm cười gật đầu, cô không muốn làm khó anh
“ Còn vì tương lai của anh và em.”
“ Phong, em nghĩ kĩ rồi, dù sao sau này chúng ta cũng phải sống cùng nhau. Em cũng sắp trở thành vợ anh. Em đương nhiên biết mình phải làm những gì?”
“ Phong, có một số chuyện em không thể nói với anh được, em cần thêm thời gian….”
“ Anh hiểu rồi. Anh có rất nhiều thời gian để chờ đợi em, nhưng em phải nhanh lên, thời gian không chờ đợi con người đâu…..”
“ Vâng”
Cô gật đầu, anh tiến tới, hôn nhẹ lên trán cô. Cô đã thỏa hiệp rồi, thì anh cũng nên thỏa hiệp, tiến từng bước từ từ, lấy lại tâm của cô.
“ Anh, ba mẹ tương thân tương ái kìa”
Hai nhóc không rõ từ lúc nào đã tỉnh giấc, đi vào phòng ăn. Thấy cảnh tượng như vậy vô cùng vui vẻ. Tuy chúng không biết chuyện gì của người lớn, nhưng lúc ở sân bay mamy có vẻ miễn cưỡng còn hôm nay đã có chút chuyển biến. Tuy rằng chúng cần pa pa nhưng nếu mamy không vui chúng cũng không nỡ để mamy buồn.
Giờ thấy cả hai có vẻ hòa hợp lại rất xứng đôi, chúng vô cùng hào hứng. Ba ba lại càng rất cưng chiều chúng nữa. Lãnh Phong bế Emily lên, gương mặt anh vô cùng vui vẻ. Khẽ thơm nhẹ trán cô bé
“Bảo Bối, hôm nay đi học đó, có vui không”
Tên tự của hai nhóc là Bảo Bảo với Bảo Bối, chúng là báu vật ông trời đã ban cho cô trong lúc cô đau khổ, tuyệt vọng nhất nên cô đã đặt tên như vậy.
“ pa pa, rất vui ạ, ở trường có nhiều rất bạn. Có thể có nhiều trò chơi nữa”
“ Lớn rồi còn muốn chơi trò chơi” Bảo Bảo lên tiếng, vẫn là giọng điệu ông cụ non. Ngạo Tuyết mỉm cười xoa đầu con trai
“ Con cũng chỉ 5 tuổi thôi, Vẫn còn bé lắm đã đòi làm người lớn rồi”
“ Mẹ và ba sẽ đưa tụi con đi học chứ?” Alex hỏi
“ Đương nhiên rồi”Lãnh Phong khẳng định “ Ngày đầu tiên đi học hai đứa đều được ba mẹ đưa đi”
“ Thôi được rồi, vào ăn sáng thôi.”
Không khí êm ấp, hạnh phúc hòa hợp này, là thứ Lâm Ngạo Tuyết đã từng rất mong muốn. Quãng thời gian năm ấy, tiểu cô nương vẫn còn mơ mộng trong sáng. Cô muốn có thể trở thành vợ của Tiêu Lãnh Phong, sinh cho anh những đứa con thật xinh đẹp, đáng yêu, kháu khỉnh. Cả gia đình quây quần bên nhau tràn đầy tiếng cười, niệm vui hạnh phúc.
Mơ ước ấy đơn giản nhỏ nhoi, vậy mà lại khó có thể thực hiện được. Tất cả chỉ như bong bóng vỡ òa. Rồi một ngày sau 5 năm, khi mà hy vọng đó đã bị lãng quên, chôn vùi từ lâu, không nghĩ tới nữa, nó bất ngờ xuất hiện trước mặt mình.
Trong lòng chút ấm áp như dòng suối. Bất giác cô cảm thấy có chút mãn nguyện hài lòng. Nếu như thời gian có thể ngừng trôi thì tốt biết bao…..
Chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng trường tiểu học. Năm nay hai nhóc bắt đầu học lớp 1. Bước đi chập chững đầu tiên, vào xã hội này. Cô và Lãnh Phong đưa bọn trẻ vào tận lớp. Ân cần dặn dò chúng
“ Hai bảo bối ngoan, ở lớp phải chịu khó học, nghe lời thầy cô, hòa thuận với bạn bè, không được ức hiếp người khác, nghe chưa?”
“ Emily biết mà Mamy” Cô nhóc gật gù vâng dạ
“ Mamy thành bà già cằn nhằn rồi”
Khẽ cốc nhẹ đầu cậu con trai
“ Học ngoan nhé” Rồi cô thơm nhẹ lên má chúng.
Lãnh Phong âu yếm nhìn cô, chút hạnh phúc nhỏ dấy lên trong lòng anh. Thứ hạnh phúc này từ 5 năm trước có trong mơ anh cũng không tưởng tượng được nó có thể đến.
Cô vẫn còn sống, đang ngay cạnh bên anh. Lại còn thêm hai đứa con thông minh xinh đẹp đáng yêu như vậy. Anh còn cầu mong điều gì nữa đây.
“ Hai con học ngoan. Chiều ba mẹ lại tới đón”Anh nói.
“ Dạ, tụi con biết rồi”
Trong mắt bạn bè trang lứa, hai nhóc chính là thần tượng. Có bố mẹ đều xinh đẹp, lại giàu có những không bao giờ ỉ vào đó mà coi khinh người khác. Có thể coi Ngạo Tuyết là một bà mẹ độc thân nuôi con thành công khi có thể nuôi dưỡng những đứa trẻ này ngoan ngoãn và xinh đẹp như vậy.
Chúng chính là niềm vui, niềm hạnh phúc tự hào vô bờ bến của cô. Quay lại xe, Lãnh Phong hỏi cô
“ Về đây rồi, em tính làm gì?”
“ Em rất là lười a” Ngạo Tuyết bắt đầu ỉ lại anh như trước kia. “ Em sẽ ở nhà làm một nhàn thê”
“ Anh đủ sức nuôi sống 3 mẹ con em”
Đùa chứ, Tiêu Chủ tịch của L mà không đủ tiền nuôi vợ con mình sao? Nói ra bị mọi người chê cười chết. Cô thừa biết, 5 năm vất vả với cuộc sống, dồn hết sức vào công việc, quả thật cô có chút mệt mỏi. Bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút
“ Em muốn mở một quán cà phê. Làm một người an nhàn, hưởng phúc” Ngạo Tuyết mỉm cười, đôi mắt cô an lành thánh thiện.
“ Em chọn địa điểm đi, anh sẽ chi tiền” Cô muốn thứ gì anh cũng có thể đáp ứng. Mọi thứ anh đều có thể cho, miễn sao được trông thấy nụ cười hạnh phúc của cô.
“ Có người mời em về L làm việc đấy” Cô bắt đầu lại như xưa, kể mọi chuyện của mình cho anh nghe.
“ Ai vậy, vị trí gì?”
“ An Lương đùa em, bảo về làm thứ kí riêng cho Chủ tịch, tức là cho anh đấy”
Lãnh Phong khẽ nhíu mày, gương mặt không lộ rõ cảm xúc rồi tiếp tục lắng nghe
“ Nhưng em bảo là em không muốn cái người đang làm vị trí đó bị thất nghiệp, nghe bảo người ta làm việc cũng rất khá mà. Bị thất nghiệp thì người ta chỉ chửi mình thôi. Em không ác thế được”
“ Đồ ngốc này, em ác thì có lẽ chả có ai hiền cả đâu. Vị trí đó là của Ngọc Chi”
Anh từ tốn nói. An Lương đang có ý nhắc nhở Ngạo Tuyết mà cô nhóc này dửng dưng không để ý. Nhưng anh cũng ngầm hiểu An Lương cũng đang nhắc nhở chính bản thân anh. Không nên mắt nhắm mắt mở cho Ngọc Chi nữa, đặc biệt là cái việc kia chưa được làm rõ.
“ Vậy à…..” Ngạo Tuyết có chút trầm giọng lại.
Lãnh Phong khẽ nắm lấy tay cô. Ôn nhu nhìn cô
“ Anh không yêu cô ấy, chỉ là làm việc theo năng lực thôi”
“ Phong, em tin anh” Cô cười yếu ớt. Tính của anh thế nào cô là người rõ hơn ai hết.
“ Nếu cô ấy có năng lực ngồi vào vị trí đó, thì anh cứ để cô ấy làm, em không có ý kiến gì cả”
Chợt nhìn bên đường tòa trung tâm thương mại.
“ Phong cho em xuống chỗ này” Cô nói
“ Nơi này…..”
“ Ừm, anh còn đi tới công ty nữa. Em muốn đi dạo mua một số đồ dùng nữa. Ngại quá lần này về đây không mang theo hành lý…..”
“ Được rồi, anh hiểu. Có cần anh đi cùng không?”
“ Đi theo xách đồ cho em hả? Có vẻ được nha”
“ Ừ vậy thì cùng đi” Anh cười.
“ Thôi, em đùa đấy, nếu để nhân viên của anh nhìn thấy chắc em sẽ sống không nổi tới mai mất”
Kéo cô vào lòng, anh âu yếm
“ Đồ ngốc, chồng xách đồ cho vợ thì có gì là không được. Cả đời này anh có thể theo em xách đồ nhé”
“ Ngạo Tuyết, anh nói rồi, anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại này, để chăm sóc, bù đắp và yêu thương em.”
Cô khẽ đưa tay, ôm nhẹ lấy anh “ Em hiểu được. Anh yên tâm”
Vẫy tay chào tạm biệt, xe của Lãnh Phong cũng dần dần đi xa. Cô bắt đầu đi dạo. Khu thương mại này là của L. Mua đồ ở công ty của anh, mình cũng chả bị thiệt gì cả. Cô tự trêu đùa mình như vậy. Rồi thong thả đi dạo.
Phải nói lâu lắm rồi bản thân không thảnh thơi như vậy. Ít nhất phải lượn lờ thật lâu mua đồ cho hai nhóc cùng mình. Tiện thể mua cho Lãnh Phong nữa. Người đẹp nên mặc gì cũng đẹp.
Ngạo Tuyết đúng là rất nhanh thích nghi, cô cứ nghĩ đó là vì cô sắp là vợ của anh, trách nhiệm của một người vợ đối với chồng, nhưng đó cũng là tình yêu cô giành cho anh. Nó cứ âm thầm như vậy……
Các nhân viên trong cửa hàng, thấy cô khẽ cúi đầu. Hình cô xuất hiện trên các mặt báo như vậy, ai mà không biết cô là phu nhân chủ tịch của họ. Đương nhiên là phải lễ phép rồi, họ còn muốn làm việc ở đây dài dài nhé.
Ngạo Tuyết không quá chú trọng việc này, cô đơn thuần đi dạo để giải sầu thôi. Không cần thiết phải quan trọng hóa vấn đề này.
Diệp Ngọc Chi do phải kiểm tra một số công việc hiện tại cũng đang có mặt tại trung tâm thương mại này. Cô đang đi kiểm tra từng sạp hàng một. Mọi người rất cung kính với cô. Nhưng từ khi Ngạo Tuyết và Lãnh Phong xuất hiện trên mặt báo cũng tuyên bố họ sắp kết hôn thì thái độ mọi người có chút khang khác thay đổi.
Con người họ là vậy, lúc mình có quyền, có thế thì khúm núm, nịnh nọt, đến khi gặp chút thất thế thì quay lại dè dặt, thậm chí có kẻ còn nói xấu sau lưng.
Cô đang đi thì chợt nghe thấy một góc có tiếng thì thào to nhỏ bàn tán về mình
“ Thấy cô ta chưa, nghe đâu hồi trước tại cô ta phá đám nên Chủ tịch mới cùng vợ chia tay, cứ tưởng có thể ngoi lên làm Phu nhân chủ tịch, ai ngờ sau 5 năm người ta gương vỡ lại lành, bản thân muốn làm tình nhân cũng chả được”
“ Thật sao? Trông cô ta, ăn mặc trang điểm như hồ ly tinh ấy? Đậm rực thế kia. Chủ tịch làm sao có thể thích được”
“ Ừ, công nhận. Mà nãy tôi thấy Phu Nhân đi mua đồ trong này đấy. Phu Nhân thật dịu dàng xinh đẹp, lúc cô ấy cười tôi thấy cả mùa xuân trong đó. Người như vậy thật xứng đáng với chủ tịch”
“ Ừm đúng đúng. Tôi cũng thấy vậy đấy”
“ Thôi đi tập trung làm việc đi, lãnh đạo thấy lại trừ lương bây giờ”
Ngọc Chi uất ức, một cỗ tức giận trào dâng. 5 năm cô cố gắng nỗ lực để rồi bị bọn họ muốn nói gì thì nói sao? Thật quá đáng. Cô sẽ đuổi việc hết chúng, để xem còn kẻ nào dám ăn nói linh tinh nữa không.
Như đã quyết tâm, cô cất bước đi, nhưng rồi lại dừng lại khi thân ảnh của người quen xuất hiện.
Lâm Ngạo Tuyết!
Trên tay Ngạo Tuyết là chút đồ mua được. Cô đang đi mua thêm vài thứ thì nghe thấy mấy cô nhân viên nói chuyện. Bản thân không muốn làm họ khó xử nên không ra mặt. Dù sao việc này cũng liên quan tới cô. Đi ra xử lý cũng không được điều gì. Ai ngờ lúc cất bước đi này lại gặp được Diệp Ngọc Chi……
Giữa trung tâm thương mại lớn, hai người họ đứng đó nhìn nhau……
Chương 9: Người tính không bằng trời tính (Thượng)
Từ ngày bước chân vào Tiêu gia, Diệp Ngọc Chi, càng lúc càng bất an. Cô dần nhận thấy thái độ của Lãnh Phong dành cho Ngạo Tuyết mỗi lúc một tốt hơn.
Tuy rằng Lãnh Phong không nhận ra nhưng với sự nhạy cảm của phụ nữ, linh cảm chút chuyện không phải lo xa. Hơn nữa thật sự hai người họ từng rất yêu nhau. Chỉ là Lãnh Phong không thể nhớ ra thôi.
Sáng dậy, sau một đêm ngủ ngon lành tại cái giường êm ấm đó, cô được thỏa mãn khi chứng kiến Ngạo Tuyết tức giận như vậy. Nếu như có thể cô muốn làm Ngạo Tuyết tức điên liên. Càng như vậy, Lãnh Phong mới có thể càng xa lánh.
Nhưng người tính không bằng trời tính, chỉ sau một đêm, thái độ của Lãnh Phong lại quay ngoắt 180 độ như vậy.
Vừa rời khỏi phòng, cô bắt gặp anh đang có vẻ ngập ngừng muốn gõ cửa phòng của Ngạo Tuyết, bản năng của mình, cô nàng bèn nấp sau đoạn tường. Rõ ràng cô đường đường chính chính nhưng cuối cùng lại chọn từ xa quan sát.
Lãnh Phong không rõ tại sao bản thân lại đi tới trước cửa phòng Ngạo Tuyết nữa. Đêm hôm qua, cô ôm anh khóc, anh lại thỏa hiệp để cô ôm rồi ngủ thiếp trong lòng mình. Lúc đó mới an tâm trở về phòng, vậy mà sáng nay còn muốn trông xem cô thế nào.
Cạch!
Cửa phòng mở ra, Ngạo Tuyết đồ đã chỉnh tề đứng trước mặt anh, cô có chút ngạc nhiên, cũng có chút xấu hổ
“ Phong, anh làm gì ở đây?”
“ Tiện đường đi qua…..” Phong quay đi tránh ánh nhìn của cô, mà bản thân Ngạo Tuyết biết anh đang xấu hổ. Cô cũng không vạch trần, chỉ cười
“ Ừ, buổi sáng tốt lành”
“ Ừ”
Anh nhìn đôi mắt cô hơi sưng, cảm thấy có chút đau lòng. Bàn tay khẽ đưa lên, chạm vào phần dưới mắt
“ Chỗ này thâm quầng…..”
Hơi bất ngờ lùi lại sau một bước, cô cười
“ Không sao. Chúng ta xuống ăn sáng thôi.”
Hai người họ vẫn có chút thân quen như trước đây. Anh không biết lúc anh nhìn cô như thể họ vẫn đang yêu nhau.
Có lẽ Lãnh Phong không phát hiện ra nhưng trong mắt hai người con gái thì nó rõ mồn một.
Khẽ nắm chặt bàn tay, Ngọc Chi từ đó bước ra, cô khẽ cười
“ Lãnh Phong, Ngạo Tuyết”
Lãnh Phong nhìn cô có chút lúng túng, tuy là anh không làm gì sai nhưng…..
Ngọc Chi bước tới bên anh, Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu. Lui về phía sau hai người rồi đi xuống lầu. Lãnh Phong có quay đầu nhìn cô một lượt, thấy cô cười anh mới an tâm đi cùng Ngọc Chi.
Tuy không muốn làm Ngọc Chi buồn nhưng anh muốn nói một chuyện cho cô. Ít nhất là để công bằng cho cả hai.
Vào bàn ăn, cùng nhau ăn sáng, Ngạo Tuyết vẫn là người ít nói nhất, nhưng thái độ mọi người dưới dành cho cô vẫn nồng nhiệt nhất
“ Ngạo Tuyết, bánh kem ngọt cô thích ăn”
“ Tiểu Chu, cám ơn em”
“ Dạ”
Chợt nhớ ra chuyện gì, cô hỏi
“ Phong, anh coi qua tài liệu, sổ sách trong thời gian qua chưa, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi em”
“ Không có gì, cũng tạm ổn rồi. Nhưng sao lại bắt anh làm”
“ Đây là công việc của anh, chỉ là trong thời gian anh mất tích em cố gắng làm giúp thôi.”
Ngọc Chi khẽ buông đũa, đôi mắt có vẻ buồn, cô khẽ nói
“ Em ăn no rồi, em về phòng trước nhé.”
Lãnh Phong có chút khó xử nhìn cô, anh không nỡ làm cô buồn.
“ Em mới ăn có chút ít mà, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“ Em……”
“ Ngồi xuống đây, chờ anh một lát, anh có chuyện cần nói với em”
Ngạo Tuyết thấy vậy cảm giác bản thân không nên ở lại, cô cười yếu ớt
“ Em có chút chuyện đi ra ngoài trước”
Sau vài lần thử cố gắng, thử khơi gợi kí ức kỉ niệm, Ngạo Tuyết chợt nhận ra, không nên quá miễn cưỡng, cái gì cũng nên thuận theo tự nhiên. Ép quá hóa nẫu. Hiện tại Phong cũng có thiện cảm hơn đối với cô. Nếu không thể nhớ lại được, thì gây dựng tình cảm ở hiện tại, bắt đầu lại cũng không phải không được.
Lúc này quản gia đi vào, rất cung kính thông báo
“ Tiểu thư, cô có khách.”
“ Ai thế?” Ngạo Tuyết ngạc nhiên hỏi, cô khẽ nhíu mày, ai mà lại đến từ sáng vậy, hôm nay là chủ nhật nha.
“ Là cậu Vũ Duy.”
Chỉ thấy trên gương mặt Ngạo Tuyết có chút vui vẻ, từ sau lần biết Vũ Duy hiến máu cứu mình, quả cô có chút thay đổi thái độ đối xử với anh. Người có cùng nhóm máu hiếm như cô, quả đáng để kết thân.
Lời chưa nói ra thì Vũ Duy đã thong thả đi vào phòng ăn. Gã từ lúc cứu Ngạo Tuyết đã trở thành khách quý tại đây. Mặc dù chỉ tới vài lần,nhưng trước bộ dáng hào hoa, điển trai khiến trên dưới nữ giúp việc e thẹn, hoan nghênh.
Hôm nay, y mặc sơ mi đen quần T-shirt trông thật phong độ bảnh bảo. Nét thư sinh không thua kém Phan An.
“ Xem ra, anh tới đúng lúc nhỉ?” Ngạo Tuyết cười châm chọc.
“ À, tới kiếm bữa ăn” Gã lưu manh trả lời rồi thuận tiện ngồi vào bàn ăn, bên cạnh Ngạo Tuyết cũng dối diện Lãnh Phong cùng Diệp Ngọc Chi.
“ Lãnh Phong, chúc mừng đã trở về” Gã cười. Đáy mắt ánh lên sự giảo hoạt. Lãnh Phong nhíu mày dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó
“ Chúng ta có quen nhau sao?”
“ Biết chứ không thân, tôi chỉ thân với Ngạo Tuyết”
Vũ Duy đương nhiên thừa nhận, ai chả rõ Lãnh Phong không thích hắn cùng Ngạo Tuyết qua lại, chẳng qua vì hắn một lần hiến máu cứu cô, Lãnh Phong mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngày sau, Ngạo Tuyết từng nói hắn rằng, nếu Phong không thích anh thì em cũng sẽ không thân thiết với anh.
Nghe câu đó xong, gã chỉ muốn bóp chết cô. Gã trong lòng cô lại không có tí địa vị gì cả. Nhưng Ngạo Tuyết chỉ cười rồi nói. Anh là người bạn tốt của em. Bạn a, gã không cần…..
Không rõ tại sao trước câu nói này, bản thân Lãnh Phong có chút khó chịu trong lòng, anh vô hình chung cảm nhận được sự nguy hiểm toát lên từ con người thư sinh nho nhã này. Cái nhìn của hắn với Ngạo Tuyết có vấn đề. Mà chính mình thấy Ngạo Tuyết có vẻ thân thiết với người đàn ông kia cũng không hề vui vẻ.
“ Ngạo Tuyết, muốn rủ em đi chơi. Nay chủ nhật chắc là rảnh chứ.”
“ Vâng, nay chủ nhật nên công việc cũng không có gì cả?”
Thấy hai người nói chuyện vui vẻ, Ngạo Tuyết dường như quên cả có một vị hôn phu và tình địch đang ở trước mặt, Lãnh Phong có chút tư vị không vui, buồn bực. Mà anh lại chẳng muốn cô đi cùng gã đàn ông kia chút nào. Mà cũng quên luôn việc định nói chuyện gì đó với Ngọc Chi.
Cho tới khi, Ngọc Chi cảm giác bị bỏ rơi, mới khéo léo lên tiếng
“ Lãnh Phong, anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?”
Câu hỏi này dường như giúp Lãnh Phong thoát khỏi suy ngẫm của mình, anh đứng lên, kéo tay Ngọc Chi trở ra ngoài
“ Nơi này nói chuyện riêng không tiện”
Rồi kéo cô đi.
Chỉ thấy Ngạo Tuyết có chút không vui nhìn theo, còn Vũ Duy lại là một ánh mắt thâm thúy nhìn. Có chút cười nham hiểm cùng thích thú.
Kéo theo Diệp Ngọc Chi trở về phòng mình, cửa phòng theo một lực hơi mạnh đập vào. Không khí có chút trầm ngâm. Ngọc Chi khẽ cúi đầu, cô buồn bã nói
“ Lãnh Phong, anh sao vậy?”
Khẽ quay đầu nhìn cô, trong lòng có chút áy náy, anh dịu dàng
“ Không có gì đâu, em có vẻ không vui?”
“ Vâng, em không giúp được gì cho anh cả. Công việc của anh rất vất vả, mà em thì….. Ngạo Tuyết cô ấy thật tài giỏi, có thể giúp được anh….”
“ Không việc gì, chỉ cần em vui vẻ là được rồi. Công việc thì có anh lo rồi”
“ Vâng”
Kéo Ngọc Chi ngồi xuống bên cạnh mình, anh khẽ nói
“ Ngọc Chi này, anh có chuyện muốn nói”
“ Em đang nghe đây.”
“ Anh nghĩ, có thể từ bây giờ, anh sẽ đối xử với em và Ngạo Tuyết như nhau, dù sao cô ấy trước cũng là hôn thê của anh. Cho tới khi anh nhớ lại mọi chuyện…..”Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian